Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.Thanh minh rồi họ lại quên ngay.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Rõ ràng phải đi trình báo.Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
