Và một số lí do khác…Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.Bị điểm kém chẳng hạn.Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.Nhiễm thói ấy mất rồi.Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
