Ông Bernard Shaw có lý.Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm.Còn người bán hàng ở tiệm tạp hoá, người bán báo, người đánh giầy cho bạn ở góc đường nữa? Họ đều là người như ta, trong đầu cũng đầy nhưng lo lắng, mơ mộng và hoài bão riêng.Chàng tên là Ted Bengermino bị lo lắng giày vò tới nỗi thần kinh suy nhược nặng.Họ tin nếu tàu bị trúng thuỷ lôi sẽ nổ và tung họ lên tới mây xanh.Hiện nay nhiều người đóng trò khác lại rán bắt chước chị.Nếu bạn đi thăm thư viện của Quốc hội Washington, bạn sẽ thấy trên trần có sơn câu này của thi hào Pope:La Rochefoucould nói: "Kẻ thù của ta xét ta đúng hơn tự ta xét ta".Tôi chỉ cần ngồi tại bàn viết, ngó qua cửa sổ là thấy ngay một nhà mà con quỷ ưu tư đã phá phách làm cho người ta bị chứng thần kinh suy nhược, và một nhà khác có người đàn ông bị bệnh tiểu đường vì quá ưu tư.Tôi biết bạn đã nghe câu ấy đến ngàn lần.
