Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904.Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi.Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi.Bạn nên ráng hiểu họ.Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện.Tuần đó, tôi bận việc lắm, nhưng tôi xin kiếu không dự một bữa tiệc nào để làm vui lòng nhà kỹ nghệ.Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này".Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập.Trong những bảo vật đó, có khả năng huyền diệu khích lệ người khác bằng những lời khuyến khích thành thật và khả năng làm cho họ biết những năng lực tiềm tàng của họ.Và xin ông nhớ kèm thêm một nụ cười với vài lời âu yếm.