Ông viết: "Con người chúng ta bây giờ so với con người mà chúng ta có thể thành được, khác nhau xa, cũng như người mơ ngủ so với người thức tỉnh vậy.Không có thì giờ để phí.Tôi vẫn không tin rằng xã hội này lại có thể xảy ra chuyện y như trên màn ảnh đó được.Tôi nhớ lại thì té ra đã năm đêm rồi mà tôi còn sống, cũng như những người bạn đồng đội chỉ có hai bạn bị thương, nhưng không phải vì bom địch, mà vì mảnh đạn súng cao xạ trong bộ đội.Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi làm tăng số huê hồng lên gần gấp đôi.Nhưng chuyện xảy ra thiệt.Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra.Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm".Moon, giám đốc một trường học ở Nữu Ước không cần phải mất tới hai tuần mới kiếm được cách làn vui người khác hầu diệt nỗi ưu tư của bà.Trước khi thắng được nó, tôi sống 11 năm trong cảnh địa ngục mà tôi tự giam vào.
