Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Rồi ông lại bảo: Thôi.Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.Tôi biết ông rất yêu vợ.