Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Nhưng thấy cũng hay hay.Chà, ta thua hắn, có lẽ.Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.