Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.Nhưng đó là chuyện lâu rồi.Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.Giữa hiện thực và huyền ảo.Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.