Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.Họ còn bất lực hơn nữa.
