Cũng không được đọc truyện nữa.Không phải điệu cười chua chát.Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.