Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.