Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.Nhiều điểm rất giống tôi.Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.Để thoát khỏi nỗi chán chường.Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
