Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông.Làm cho y tin rằng chính y quyết định chớ không phải ta xúi y.Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công".Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình:Mà ta lại quên điều đó, có khi không biết tới nữa.Cho nên chúng tôi đã lập một kế hoạch cổ động mới mà tôi biết rằng sẽ làm ông vui lòng hơn kế hoạch năm rồi nữa.Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.Nhưng nếu người ta bắt chúng ta nuốt cay mà nhận lỗi thì lại khác hẳn.