Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.Và tôi đố bạn kể cho tôi nghe còn tám giờ nữa bạn bạn làm được những việc gì.Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số.Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ.Nhưng có nhiều mức độ.Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa.Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được".Tới nơi ông thường phải đợi xe.