Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.Họ sẽ luôn phải cúi đầu.Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.Nhưng lại muốn súc tích.Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
