Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.Bịt tai lại, im lặng, là xong.Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.Thế giới trong óc thật hỗn tạp.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.Còn sót lại những tôi tiếp tục này.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
