Tôi thì cất lại trong đầu.Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Về trả vay, cho nhận.Không lại phản tự nhiên quá.Phố phường quanh nhà lại bình thường.