Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Dùng hay không dùng thì có sao.Hôm nay chị bạn ra viện.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.
